Thơ đạt giải Nhất, Nhì viết về người Thẩm phán

BBT xin giới thiệu ba bài thơ, một bài đạt giải Nhất và hai bài đạt giải Nhì trong Cuộc thi sáng tác Thơ, Truyện ngắn, Ký sự về TAND. Giải Nhất là “Tâm tư người Thẩm phán” của tác giả Nguyễn Thị Nga (TAND Tp Thanh Hóa, tỉnh Thanh Hóa) và hai bài giải Nhì là “Nghề Thẩm phán” của tác giả Phan Đức Lộc (Tuần Giáo, tỉnh Điện Biên) và “Lỡ yêu” của tác giả Nguyễn Quang Bình (TAND huyện Xí Mần, tỉnh Hà Giang).

GIẢI NHẤT

                Tâm tư người Thẩm phán

                          Nguyễn Thị Nga

Có một điều luật dành riêng cho con

Khi con tròn bảy tuổi

Con sẽ chẳng cảm nhận được đủ đầy

Là quyền hay nỗi đau khi con được hỏi:

Con ở cùng ai khi cha, mẹ không cùng?

 

Chạm đôi mắt tròn trong veo rưng rưng

Người Thẩm phán thấy mình như có lỗi

Phiên hòa giải không thành dẫu cạn điều để nói

Cha, mẹ ngược đôi bờ, con – cầu nối chơ vơ

 

Biết cuộc sống luôn tồn tại những không chờ

Nhưng nói gì với con đây khi con mới chỉ tròn bảy tuổi

Ừ cha mẹ nhân duyên không thể đi cùng nhau đến cuối

Nhưng bảy tuổi tròn, con hiểu nổi được sao

 

Trái tim người Thẩm phán nhói đau

Khi đôi mắt con rưng rưng ngập đầy bối rối

Khi nét chữ chưa tròn nhòe trong giọt nước rơi nóng hổi

Bảy tuổi thơ ngây nhưng biết nỗi chia lìa

 

Người Thẩm phán có một ước mong cháy suốt dọc hành trình

Hòa giải thành níu gia đình qua ly tán

Không được thế, mong con sống yêu thương vượt qua ngày đau đớn

Đừng mãi nước mắt rơi làm ướt nụ cười mình

 

Ước đường con đi cây lá vẫn tươi xanh

Mong mẹ cha dẫu đôi bờ vẫn yêu con như yêu nhau ngày cưới…

Để đường đời dẫu gặp khúc gập ghềnh cản lối

Con đủ kiên cường tới được phía bình minh./.

 

Chị em phụ nữ trong tà áo dài truyền thống hưởng ứng “Tuần lễ Áo dài Việt Nam” – Chào cờ vào thứ Hai tuần đầu tiên của tháng 3/2020 của TAND tỉnh Thanh Hóa – Ảnh: Hoàng Kiên

 

GIẢI NHÌ

         Nghề Thẩm phán

                                   Phan Đức Lộc

Con vẫn chọn nghề Thẩm phán như cha

Dẫu trước mắt con còn nhiều con đường khác

Cả cuộc đời, cha đứng lên đấu tranh cái ác

Giành lại cho nhân dân lẽ phải, công bằng.

 

Chọn nghề này, con phải ngay thẳng, hiên ngang

Bản lĩnh vững vàng, cái tâm sáng tỏ

Không ngại hiểm nguy, chẳng màng gian khổ

Đi đến tận cùng sự thật khách quan.

 

Và ngày mai, con sẽ lên vị trí cầm cân

Sai – đúng, trắng – đen mỏng manh sợi chỉ

Nếu trái tim có bất đồng lý trí

Con phải làm sao để phân định rõ ràng?

 

Bình tĩnh lắng nghe trong tâm thế sẵn sàng

Phân tích vấn đề đa chiều, thấu đáo

Bị hại một bên, một bên bị cáo

Ở giữa là con, cần tỉnh táo, công tâm.

 

Một dấu chấm câu cũng không được sai lầm

Mỗi phán quyết phải rạch ròi, chắc chắn

Còn mãi khắc ghi những lời cha dặn

Trong nghề này, chẳng tồn tại “giá như…”

 

“Phụng công, thủ pháp, chí công, vô tư”

Ngọn đèn pháp luật soi đường, dẫn lối

Hãy kiên cường vượt qua bóng tối

Vì nhân dân, luôn cống hiến hết mình!

 

Nhiều đêm trắng con phải đắn đo cái lý, cái tình

Đau đáu phận người sẩy chân lầm lạc

Đời sông chảy xuôi, đời người xuôi ngược

Vẫn tin những cái cúi đầu lặng lẽ, ăn năn…

 

Con ơi, nghề Thẩm phán cha từng gắn bó mấy chục năm

Bao lần tuyên án lòng đau như dao cứa

Khi chứng kiến những giọt nước mắt rơi bên vành móng ngựa

Những thân nhân nức nở, quại quằn…

 

Vâng cha ơi, con sẽ học cách trưởng thành

Tiếp bước cha đi tìm công bằng và lẽ phải

Nếu thời gian thêm một lần trở lại

Con vẫn chọn nghề Thẩm phán, cha ơi!

 

 Thẩm phán, công chức, viên chức nữ TAND tỉnh Bình Phước

                 

 

           Lỡ yêu

                      Nguyễn Quang Bình

Con đường sang mùa giông bão

Ngả nghiêng ngã rẽ cuộc đời

Em, bước chân người Thẩm phán

Nhọc nhằn sương trắng chơi vơi

 

Không con đường nào nguyên phẳng

Cuộc đời nào cũng gian nan

Em lỡ yêu nghề Thẩm phán

Yêu luôn gian khó gian khó nhọc nhằn

 

Buồn vui nhân gian nhiều lắm

Cô đơn đâu chỉ một người

Em lỡ chọn nghề Thẩm phán

Chọn luôn gian khổ ngược xuôi

 

Dấn thân tự cường công lý

Ngại chi ngang trái cuộc đời

Vượt lên muôn ngàn giông bão

Dẫu rằng gió áp muôn nơi

 

Em lỡ yêu nghề Thẩm phán

Không sợ gian khó trăm bề

Không sợ cường quyền, vật chất

Không sợ đông buốt, nóng hè

 

Em lỡ yêu nghề Thẩm phán

Yêu như trời đất vào xuân

Như mặt trời hồng buổi sớm

Nắng lên cuộc sống trong ngần!