Hành vi của A Thiêng phạm tội “Cố ý gây thương tích”

Sau khi nghiên cứu bài viết “Đánh vào vùng trọng yếu trên cơ thể theo các án lệ về tội giết người và A Thiêng phạm tội gì?” của tác giả Lê Hoa Như đăng trên Tạp chí Tòa án nhân dân điện tử ngày 03 tháng 11 năm 2025, tôi đồng ý với quan điểm thứ nhất.

Tôi cho rằng A Thiêng phạm tội “Cố ý gây thương tích” quy định tại điểm a khoản 4 Điều 134 Bộ luật Hình sự năm 2015 với tình tiết định khung “làm chết người”. Bởi các lý do sau:

          Thứ nhất, về hành vi khách quan và mối quan hệ nhân quả: Hành vi của A Thiêng xuất phát từ mâu thuẫn gia đình thông thường, cụ thể là ghen tuông và cùng với việc bực tức do nạn nhân Y Thương dùng cuốc cuốc trúng tay bị cáo ngày 27/4/2022 (không gây thương tích). Các hành vi sau đó, như đá vào hông, đánh vào mặt, tay chân và cổ vào ngày 28/4/2022, mang tính chất bộc phát, không có sự chuẩn bị hung khí hay kế hoạch tấn công. Kết luận giám định pháp y cho thấy các vết thương chủ yếu là xây xát da, bầm tím ở vùng trán, má, môi, hạ sườn, tay chân, và gãy cột sống cổ C3-C4 là bao gồm cả hậu quả gián tiếp từ cú ngã sau khi bị đánh vào cổ. Theo Án lệ số 01/2016/AL của Hội đồng Thẩm phán TANDTC, việc gây thương tích ở vùng trọng yếu như cổ có thể dẫn đến chết người, nhưng nếu hành vi không mang tính chất quyết liệt mà chỉ dùng tay, chân và không có yếu tố lặp lại nhằm tước đoạt tính mạng, thì vẫn cấu thành tội “Cố ý gây thương tích” với định khung tăng nặng “làm chết người”.

          Thứ hai, về yếu tố chủ quan và lỗi cố ý trực tiếp gây thương tích: A Thiêng không có mục đích tước đoạt tính mạng nạn nhân, mà chỉ mong muốn trút giận và dạy dỗ vợ trong bối cảnh say rượu và mâu thuẫn nhỏ. Bị cáo nhận thức rõ hành vi đánh đấm của mình có thể gây đau đớn, thương tích, nhưng không dự liệu hay chấp nhận hậu quả chết người. Sau khi Y Thương ngã và kêu rên, A Thiêng đã chủ động múc nước lạnh đổ vào bụng nạn nhân với mục đích làm giảm đau, đắp chăn, điều đó chứng tỏ bị cáo vẫn quan tâm, không có ý thức bỏ mặc hay để hậu quả xảy ra. Việc bị cáo tiếp tục uống rượu một mình có thể coi là thiếu trách nhiệm, nhưng không đủ để chuyển hóa thành lỗi gián tiếp vì bị cáo chưa nhận thức rõ rủi ro tử vong.

          Thứ ba, phân biệt với tội “Giết người” theo khoản 2 Điều 123 BLHS: Quan điểm thứ hai nhấn mạnh vị trí tác động là vùng trọng yếu, cường độ liên tục qua hai ngày và việc bỏ mặc nạn nhân dẫn đến lỗi cố ý gián tiếp. Tuy nhiên, về cường độ hành vi của A Thiêng không quyết liệt như các án lệ (ví dụ Án lệ số 45/2021/AL yêu cầu hành vi có chủ đích với hung khí hoặc vũ lực mạnh để chuyển sang giết người). Ở đây, hành vi chỉ dùng tay, chân, bên cạnh đó không phải tấn công liên tục mà chỉ diễn ra gián đoạn, nhỏ lẻ.

          Từ các phân tích nêu trên, hành vi của A Thiêng đủ yếu tố cấu thành tội “Cố ý gây thương tích” với tình tiết định khung “làm chết người”, phù hợp với các án lệ của TANDTC, đồng thời vẫn truy cứu trách nhiệm nghiêm minh.

          Xin được trao đổi cùng tác giả và bạn đọc.

PHẠM MINH ĐÔ (Tòa án quân sự Quân khu 7), NGUYỄN THÚY DÀNG (Tòa án nhân dân khu vực 10 - Gia Lai)

Ảnh: nguồn Internet